Kênh Tên Miền chuyên cung cấp tên miền đẹp, giá rẻ! Hãy liên hệ kỹ thuật: 0914205579 - Kinh doanh: 0912191357 để được tư vấn, hướng dẫn miễn phí, Cảm ơn quý khách đã ủng hộ trong thời gian qua!
kiem tien, kiem tien online, kiem tien truc tuyen, kiem tien tren mang
Thursday, January 13, 2011

Là một tên tuổi lớn của sân khấu phía Nam nhưng Thành Lộc cho biết hiện nay có khi trong túi anh chỉ còn năm mươi nghìn cùng với một cuộc sống phẳng lặng như… công chức. 

Có lẽ giờ này, không chỉ riêng tôi mà nhiều người cũng bồn chồn khi Thành Lộc “nổi” lâu quá…
Điều này không phải lỗi tại tôi. Những nghệ sĩ như tôi có thể đứng lâu được trên sân khấu thì tôi nghĩ lẽ ra phải là niềm tự hào của giới nghệ thuật nói chung. Bởi có những người mà ánh sáng của họ lâu quá vẫn chưa tắt.
Tôi nghĩ đó phải là niềm hãnh diện chứ không thể gọi là đó sự khó chịu. Bạn là một nhà báo, khi bạn gặp một nhà báo nước ngoài hỏi bạn rằng ở Việt Nam đang có những nghệ sĩ nào đang là niềm hãnh diện của bạn thì bạn sẽ kể những ai? Hẳn nhiên bạn sẽ kể những con người đã có tuổi nhưng vẫn đang hoạt động rất dữ dội hay bạn sẽ kể về những diễn viên trẻ nhưng chỉ lên vài năm rồi họ tắt ngúm. Bạn đem cái gì ra khoe với người khác về niềm tự hào của bạn.
Con người ta bị mâu thuẫn, khi thấy nghệ sĩ nào thấy hào quang của họ lâu quá thì đâm lại thấy khó chịu. Tại sao không hãnh diện mà lại khó chịu? Thế nên bây giờ ai hỏi tôi về tài danh sân khấu cải lương Việt Nam thì câu đầu tiên tôi trả lời là NSND Phùng Há, bởi đó là người hoạt động cho đến lúc không thể đứng trên sân khấu nữa mà vẫn còn làm được rất nhiều kỳ tích. Đó là niềm hãnh diện chứ. Tôi nghĩ khi nước nhà có nhiều nghệ sĩ như tôi thì các bạn phải hãnh diện hơn là bạn cảm thấy khó chịu.
Không hẳn là khó chịu mà ở góc độ nào đó người ta lo lắng vì chưa thấy có nhân tố nào có thể thay anh ở Idecaf trong khi anh cũng không còn trẻ nữa. Có thể thứ ánh sáng của anh đã vô tình làm các diễn viên sau này khó thể vút lên chăng?
Ngay bây giờ ở mảng kịch tiếp theo thì chúng tôi sẽ cố đưa các em diễn viên trẻ, tất nhiên những em mà chúng tôi thấy có tiềm năng phát triển được. Tôi đưa các em vào các nhân vật quan trọng. Ngay cả vở Sát thủ hai mảnh Phần 1 thì nhân vật của tôi là nhân vật phụ, bốn cô gái mới chính. Ví dụ vậy! Hay như vở Trái tim nhảy múa, những diễn viên như Chi Bảo, Hương Giang, Tuấn Khải…vào những nhân vật chính chứ tôi là một nhân vật rất phụ.
Ngay cả khi anh vào những vai diễn phụ mà vẫn át các vai diễn chính, điều này nên hiểu ra sao thưa anh!?
Việc các nghệ sĩ trẻ không vượt qua được là lỗi của họ chứ không phải tôi. Ngay khi tôi còn là diễn viên trẻ thì trước tôi vẫn sừng sững một Thương Tín, sừng sững một Nguyễn Chánh Tín và nhiều nghệ sĩ sừng sững khác. Tôi phải đi lên bằng chính đôi chân của tôi chứ nói thật ra các nhân vật đó có ai nâng đỡ cho tôi đâu. Họ đâu tự tắt ánh sáng của họ để tôi tỏa sáng đâu. Đâu có! Mình phải tự đi trên đôi chân của mình chứ! Các vở diễn tôi tham gia gồm vai chính với vai thứ, nhưng vai thứ của tôi là thứ chính. Dù đóng vai thứ nhưng tôi phải ở những vị trí quan trọng. Dàn bao phải quan trọng thì dàn chính mới lên được chứ. Điều đó thuộc về chiến thuật mà.
Anh có thể chia sẻ về cuộc sống hiện tại của anh không ạ!?
Cuộc sống của tôi cũng bình thường, ổn định. Sáng tôi thức dậy đi cà phê, sau đó tôi đến nơi tập (nếu có). Còn không tôi sẽ đi xem phim, tôi thích đi xem phim và tối tôi đi diễn. Thế thôi! Đó là một ngày của tôi.
Nghe có vẻ nhạt nhỉ!?
Không! Đâu đó tôi có nói tôi có máu công chức mà. Tôi muốn mỗi tối mình đến sân khấu chỉ diễn một xuất thôi. Tôi không thích diễn một ngày hai ba xuất. Ban ngày nếu có vở mới thì tôi đi tập. Nếu không có vở mới thì tôi ngủ và đi thư giản. Tôi đi cà phê, tôi đi xem phim. Tôi muốn mình diễn một xuất để tôi có thể dành toàn tâm toàn ý, toàn thần thái cho xuất diễn đó thì sẽ hay hơn. Tôi thích như vậy!
Tôi không thích bay vì thời bay nhảy của tôi đã qua rồi. Bây giờ tôi đã năm mươi rồi. Bây giờ thật sự mà nói nếu phim mời tôi cũng chọn lựa dữ lắm. Vừa rồi tôi đã từ chối thẳng cẳng một phim nhựa bởi tôi thấy nó chiếm mất nhiều thời gian của tôi quá. Đó là bộ phim của một đạo diễn khá tên tuổi, làm với họ tôi rất thích nhưng tôi vẫn rừ chối vì tôi không thích sự áp lực trong công việc.
Đã bước vào hàng năm mươi nhưng trông anh vẫn còn rất trẻ?
Tôi rất cố gắng giữ mình để có một phong thái cùng một ngoại hình trẻ trung như thế để con sống lâu với nghề nghiệp. Nhưng tâm hồn thì phải khác. Thực sự tâm hồn tôi đang rất tĩnh tại, tôi không muốn bon chen, bay nhảy. Tôi không muốn xuất hiện nhiều trên tivi, nhiều nơi…
Có lần anh chia sẻ với tôi là anh rất mê tiền, anh sống và làm việc thảnh thơi thế thì làm sao có nhiều tiền được.
Tôi rất thích tiền chứ không mê tiền. Như tôi nói, tôi từ chối nhiều lắm! Thu nhập của tôi rất bình ổn, thu nhập tôi đâu có cao. So ra nếu một người nổi tiếng như tôi thì họ đã có bao căn biệt thự rồi nhưng tôi thì không. Tôi chỉ có một căn nhà tôi đang ở, tiền mà không thích sao được nhưng tôi không đi kiếm tiền bằng mọi giá. Ngày xưa ở cái thời mà tôi rực rỡ hơn bây giờ nhiều thì tôi vẫn hay nhận những lời mắng yêu của những người cùng thời với tôi rằng tôi là thằng ngốc.
Vì cờ trong tay mà tôi không phất. Người ta cứ nhấn cờ trong tay tôi mà tôi từ chối bởi thực sự tôi không thích chạy theo tiền. Chứ nếu chạy theo tiền thì tôi đã giàu cỡ nào rồi chứ không phải như thế này. Bạn có biết hiện giờ mà có những lúc trong túi tôi chỉ có năm mươi ngàn thôi đó. Bạn tin không!? Hiện giờ có những lúc trong tay tôi chỉ có năm chục ngàn thôi. Rồi vài ngày sau tôi đi diễn thì tôi có tiền lại. Đối với tôi chuyện đó bình thường lắm, không là với tôi hết!
Gần đây thấy anh xuất hiện với Don (người nổi tiếng nhờ những clip nhép trên mạng) nhỉ! Anh có vẻ có thiện cảm với Don…
Tôi xin lỗi nhưng tôi thấy cách đặt vấn đề của bạn hơi bị vớ vẩn. Bởi có gì đâu mà bạn phải thắc mắc điều đó. Don là người ngưỡng mộ tôi, ái mộ tôi và tôi ghi nhận ở bạn đó có điều làm tôi bất ngờ. Tôi có thiện cảm với Don nên sẽ cố vấn cho Don về một thứ gì đó trong khả năng tôi có thể. Quan trọng những bước đi còn lại là bước đi của bạn ấy. Chỉ vậy thôi chứ có gì đâu mà thắc mắc…
Nhưng tôi vẫn cảm thấy tiếc cho anh ở lần kết hợp ấy bởi có sự chênh nhau về đẳng cấp…
Nếu bạn cho tôi là người có tầm vóc và có quan tâm đến một người như Don thì người ta sẽ nhìn thấy tôi là người không kênh kiệu, không cao ngạo chứ sao lại nghĩ tôi làm vậy là không xứng tầm với tôi!? Lẽ ra điều đó sẽ làm cho người ta quý trọng hơn là “A! Ông Thành Lộc chẳng quan tâm gì với một người không xứng tầm của ông ấy cả!”. Tôi không quan trọng gì về những chuyện đó.
Xưa nay làm gì tôi cảm thấy bản thân tôi làm đúng thì tôi làm thôi. Bạn nghĩ gì mà bạn cứ chăm bẳm vào chuyện của tôi và Don là thế nào? Bạn thấy tôi đã làm những gì cho Don mà bạn nghĩ rằng tôi dành thời gian cho Don? Nếu tôi làm điều gì cho người trước Don thì bạn sẽ thắc mắc là tại sao tôi làm cho người đó. Đúng không?
Tôi không đồng ý với bạn vì trên thế giới vẫn có những thành công xuất thân từ đi hát rong ngoài đường. Họ may mắn họ gặp được những nhà sản xuất rồi trở thành những ngôi sao ca nhạc thế giới. Mỗi người tài năng là một chuyện, cơ may là một chuyện. Tôi đâu nói Don là một nhân tài, càng không phải là một thiên tài. Nhưng đó là người có tài.
Tôi cũng có những cuộc tiếp xúc với Don và có nói với Don rằng tôi không phủ nhận Don là người dó duyên nhưng em nên nhớ hồn của em là hồn của người khác. Rằng em chỉ nhái hồn của người khác thôi. Nếu em muốn đi con đường này một cách chuyên nghiệp thì tôi khuyên em nên đi học. Học không bổ bề dọc cũng bổ bề ngang. Don nói với tôi rằng em đã hai mươi mấy tuổi rồi. Nếu mất bốn năm trong trường thì em mất thêm một cơ hội nữa. Tôi bảo cái đó tùy em, tôi không có ý kiến.
Tôi thấy có những ngôi sao hiện nay rất giữ gìn hình ảnh của mình và trước khi kết hợp với ai họ cân nhắc rất kỹ.
Không! Tôi không phải là người kiêu hãnh đến như thế và tôi rất buồn cười khi bạn nói tôi phải giữ mình. Thế tôi làm điều gì đó cho Don là tôi đánh mất mình à!? Tại sao lại có một suy nghĩ khe khắt, sáo mòn đến như thế! ? Nguyên tắc sống của tôi ảnh hưởng rất nặng bởi nhà thiết kế thời trang nổi tiếng Jean Paul Gaultier. Ông ta có ba slogan mà slogan thứ ba tôi yêu nhất đó là “Why not?”.
Con người ta đừng đưa ra những luật lệ thì con người ta cũng có quyền phá vỡ những luật lệ đó đi. Cho nên bây bây giờ bạn hỏi hoặc quần chúng hỏi rằng vì sao tôi lại làm điều đó với Don hay tại sao tôi không giữ giá trị của tôi thì tôi sẽ hỏi ngược lại ai đặt những luật lệ ra cho tôi vậy? Ai có quyền đặt ra luật lệ và bắt tôi không được làm điều gì đó cho một người như Don? Tôi đâu có đặt cho tôi cái luật đó đâu.
Anh có nghĩ sự kết hợp lần ấy sẽ tạo ra tiền lệ cho những người muốn nổi tiếng bằng cách vay mượn hình ảnh của anh?
Chuyện đó biết đâu bởi sau này sẽ có những điều gì diễn ra tiếp theo sau đó. Thí dụ như cũng có một nhóm rất ái mộ tôi. Nhóm Mr Cù chẳng hạn, nhóm này cũng hay làm trò vui trên mạng. Nhân sinh nhật của nhóm, các bạn có mời tôi hát chung một bài. Tôi ok! Bởi tôi và nhóm đó có những mối quan hệ bạn bè với nhau.
Chuyện đó bình thường. Nhưng tất nhiên không phải với ai Thành Lộc cũng làm điều đó bởi để có điều đó còn xuất phát từ những mối quan hệ nữa chứ! Bản thân tôi với Don có những mối quan hệ, tình bạn tốt thì tôi làm điều đó cho Don như một món quà. Tôi chẳng nề hà chuyện gì cả. Nhân đây tôi cũng nói cho bạn nghe. Khi tôi làm một clip với Don thì tôi cũng chat với một người bạn cũng đang khát vọng trở thành ca sĩ. Người này cũng đang thực hiện album đây đó để làm ca sĩ nên người đó cũng tỏ vẻ thắc mắc sao tôi làm điều đó với Don. Tôi chỉ hỏi lại là “Tại sao không?” Và người đó nói muốn hát chung với tôi một bài có được không thì tôi đã nói là không!
Vì sao thế ạ!?
Tôi nói bởi tôi không thích bạn, còn Don tôi thích nó. Hay nếu có anh A, cô Y nào đó muốn tôi hát cùng họ thì biết đâu tôi sẽ nhận lời vì tôi thích cô đó.
Về giới show biz, tôi biết khán giả đôi khi có những sự tôn sùng rất kỳ quặc, thậm chí phi lý. Chắc anh biết điều này…
Tôi nghĩ điều này ở đâu cũng có thì như cô nào đòi nhảy cầu tự tử vì Lưu Đức Hoa chẳng hạn. Đó là sự cực đoan.
Anh có những fan hâm mộ như thế không?
Cũng có! Thỉnh thoảng vẫn có nhưng khi gặp những người như vậy tôi cắt đứt liền.
Cực đoan đến mức nào thì anh sẽ cắt đứt?
Quấy rối qua điện thoại. Quấy rối rất nhiều bằng tin nhắn. Những cuộc tỏ tình chẳng hạn và khi tôi không trả lời thì họ bắt đầu quấy rối tôi. Quậy phá tôi! Khi không thực hiện được điều mình âp ủ thì họ trở nên thù hận. Rất kém văn hóa. Thì họ tấn công bằng cách tuyên truyền những điều không hay về tôi trên mạng. Họ muốn phá nhưng thôi kệ.
Sắp tới ở Idecaf có dựng vở gì mới không thưa anh!?
Chúng tôi chưa tính được nhưng trước mắt phải 2 vở và khôi phục lại những vở cũ. Thực ra có những vở cũ đang rất ăn khách nhưng vì nhiều lý do cứ phải ngưng lịch diễn. Thứ nhất một phần là do cái chết của Thanh Phương. Thanh Phương dính rất nhiều vở nên việc khôi phục lại vở cũ có Thanh Phương là một áp lực tâm lý của nhiều người vì mỗi lần làm cái cũ mọi người lại cảm thấy buồn nên chúng tôi phải để cho lắng đọng một thời gian rồi mới khôi phục lại thì mới có kế hoạch thay vai.
Nói gì thì nói chúng tôi cũng đang gặp khó khăn lớn vì diễn viên Idecaf hiện nay đi đóng phim nhiều quá! Nhiều đến mức đứng trên vai trò của một đạo diễn tôi thấy rất buồn lòng nhưng mình không thể làm khác được. Họ dành lịch cho việc đi quay nhiều hơn là đi tập. Họ ký hợp đồng ăn lương tháng với các hãng phim rất nhiều. Và tôi nghĩ đây là vấn nạn của hầu hết các sân khấu tại Sài Gòn.
Thì anh cũng đi đóng phim đấy thôi! Trách gì ai được…
Đâu! Bạn nói vậy là hoàn toàn sai vì tôi đâu có đi đóng phim nhiều. Mật độ tôi đóng phim không nhiều và phần lớn là phim nhựa. Mỗi năm tôi chỉ đóng một phim nhựa thôi. Phim nhựa bây giờ cũng rất kinh khủng bởi lịch đi quay của họ cũng dễ sợ lắm! Họ nhận một lúc ba bốn phim, hôm nay họ đóng phim này, ngày mai họ đóng phim khác. Có khi trong ngày họ quay ở ba đoàn phim khác nhau và họ không dành lịch để tập tuồng nên để khởi công một vở mới chúng tôi rất cực.
Điều này cũng làm cho bản thân tôi nản. Tôi rất nản lòng mỗi khi mới dàn dựng một vở mới. Đây đó nhiều em diễn viên trẻ than phiền vở mới họ không có vai nhưng khi tôi phân vai cho họ thì họ bỏ đi đóng phim. Cho nên điều này làm chúng tôi rất phiền lòng. Thú thực bây giờ, tôi và Huỳnh Anh Tuấn không thích bành trướng đơn vị của mình ra bởi mở rộng ra thì diễn viên đâu mà đóng. Bây giờ chỉ hai nơi thôi mà diễn viên còn không có mà. Họ đi đóng phim nhiều lắm!
Việc diễn viên thay nhau đi đóng phim thế gây khó khăn cụ thể ra sao cho Idecaf?
Nếu diễn lại vở cũ thì họ về diễn được nhưng vở mới thì không có thời gian đi tập. Bây giờ tôi hay nghĩ về những ngày đầu tiên mà sân khấu Idecaf mới hình thành. Lúc bấy giờ trong tay chúng tôi chỉ có 10 diễn viên thôi. Trên dưới 10 người mà đó là 10 người thiện chiến. Nói thật là tôi đang muốn quay lại cái thời đó. Bây giờ tôi muốn đoàn của tôi chỉ 10 diễn viên thôi và chúng tôi sẽ đặt hàng tác giả viết những vở chỉ mười người trở lại.
Tôi muốn quay lại những giá trị ban đầu. Những vở kịch rất ít người nhưng mang tính văn học rất hay và có khi như vậy chúng tôi cảm thấy thú vị hơn. Chứ bây giờ dựng những vở lớn cần đông người làm không nổi. Thực sự làm không nổi vì diễn viên.
Một câu hỏi vui là có diễn viên của anh nói với tôi rằng ở Idecaf, ai cũng… “khùng”
Nói vui mà! Không khùng thì làm nghệ thuật không hay! Tôi nghĩ cái khùng ở đây là sự phong phú trong vận hành sáng tạo. Người nghệ sĩ càng có đầu óc sáng tạo nhiều. Nhìn mọi vấn đề ở nhiều góc độ và có tính hài hước. Người nào càng hài hước thì tư duy sáng tạo của họ nhạy bén lắm! Và sự hài hước đó nói nôm là đó là khùng.
Mà điều này không phải tôi nói đâu mà người đầu tiên tôi nghe là do nghệ sĩ Kim Cương. Nghệ sĩ Kim Cương nói em ơi! nghệ sĩ phải có máu điên trong người thì mới hay được. Chính nghệ sĩ Kim Cương nói với tôi như thế nên tôi rất thú vị với câu đó. Người nào quá tỉnh táo thì lên sân khấu họ sẽ bị khô.
Anh còn điều gì muốn chia sẻ với tôi nữa không?
Thực ra tôi không thích chia sẻ gì với ai nhưng nhà báo tò mò thì tôi nói thôi! (Cười lớn). Thực ra hiện nay tôi đang ở trong giai đoạn bão hòa mọi thứ cảm xúc cho nên bây giờ làm gì tôi cũng muốn âm thầm mà làm, mà thực hiện chứ không muốn tung hê. Mà xưa giờ bạn cũng thấy tôi có bao giờ tung hê những gì tôi làm đâu. Toàn những bạn nhà báo nghe tôi làm gì thì chạy đến hỏi và câu trả lời của tôi là bao giờ làm xong thì tôi mới dám nói còn đang làm thì tôi không dám nói gì cả.

Nguồn: http://2sao.vietnamnet.vn/p1002c1022n20110114105202640/thanh-loc-toi-tung-bi-quay-roi.vnn

0 comments:

Post a Comment

domain, domain name, premium domain name for sales

Popular Posts